Tôi đã trải qua rất nhiều thăng trầm suốt 37 năm cuộc đời, nhưng chưa bao giờ tôi xúc động đến như vậy. Hôm nay, tôi đã có một cuộc gặp gỡ kỳ diệu – một khoảnh khắc khiến tôi tin vào sự sắp đặt đầy duyên phận của cuộc sống.

50 NĂM & 01 HÀNH TRÌNH

TRỞ VỀ

Cuộc Gặp Gỡ Của Những Ký Ức

Chị Trâm – một người phụ nữ nhỏ nhắn với mái tóc mây đen ngang lưng, khoảng hơn 50 tuổi, vẫn giữ được nét thanh xuân trong đường nét khuôn mặt của một cô gái Việt Nam. Chị hiện đang sống tại bang Ohio, Mỹ. Nhân chuyến trở về Việt Nam, chị đã quyết định cùng con trai và hai gia đình bạn thân ghé thăm lại ngôi nhà tuổi thơ – nơi gắn liền với những ký ức đẹp nhất của gia đình chị. Căn nhà mà chị từng sống là căn nhà mà chúng tôi đang mở công ty và cửa hàng của mình.

Chị không biết rằng, ba năm trước, tôi đã từng có một cuộc hội ngộ đầy cảm xúc với chú Ba của chị – người chú ruột đã dành cả tuổi thơ trong ngôi nhà này.

Cuộc gặp gỡ kỳ diệu 3 năm trước

Khi đó, ông khoảng 80 tuổi, nhanh nhẹn và minh mẫn. Một ngày nọ, tôi được cô hàng xóm giới thiệu về ông. Ngay lập tức, tôi xúc động ngỏ ý mời ông vào thăm lại từng góc nhỏ của căn nhà.Khoảnh khắc tôi dìu ông lên cầu thang – chiếc cầu thang đá rửa cũ kỹ năm nào – ông bỗng dừng lại, đôi chân trần chạm nhẹ lên thềm bậc đá, như để cảm nhận trọn vẹn ký ức ùa về. Ông lặng người hồi lâu, rồi khẽ thốt lên:

“Cái cầu thang này vẫn y nguyên như hồi xưa lúc tôi còn ở đây, mọi thứ như mới trôi qua hôm qua thôi cô ạ.”

Tôi không nói gì, chỉ đứng yên chờ ông bình tâm lại, vì tôi cảm nhận được rất rõ sự xúc động trong ông. Một lúc sau, ông mỉm cười và bắt đầu kể:

“Đây là phòng thờ gia tiên, phòng sinh hoạt gia đình, phòng ba má tôi, còn kia là phòng của tôi và chị Hai. Tôi vẫn nhớ rõ cái giường tầng mà chị em tôi ngủ mỗi tối.”

Từng lời nói của ông như đưa tôi trở về một thời quá vãng, nơi những ký ức vẫn còn vẹn nguyên như chưa hề phai nhạt. Khi ông rời đi, ông mua một cuốn sổ từ cửa hàng trưng bày của tôi và nhờ tôi viết vào đó vài dòng kỷ niệm:

“Đây là kỷ niệm từ cửa hàng Ổ Gallery & Shop, 96E Võ Thị Sáu, trước đây là 96H đường Hiền Vương, khu Tân Định, Quận 1, TP.HCM.”

Trước khi tạm biệt, tôi dặn dò ông:

“Lúc nào có dịp, chú nhớ ghé về cửa tiệm và thăm lại nhà của mình nhé. Cháu hứa sẽ luôn tiếp quản ngôi nhà này thật tốt để đón chào chú bất cứ khi nào.”

Ông cười hiền hậu:

“Tuổi tôi giờ chỉ tính bằng mỗi một bình minh, biết hôm nay nhưng chẳng thể biết ngày mai. Được thăm lại ngôi nhà này, chia sẻ cùng cô, tôi đã thỏa nguyện lắm rồi.”

Cuộc gặp gỡ đó làm tôi thêm yêu thương cuộc đời rất nhiều, tôi quý trọng từng phút giây mà mình hiện hữu, vì bởi hiện diện mới có thể cảm nhận được nhiều sự màu nhiệm của yêu thương. Tuy nhiên, tôi không biết rằng lần đó cũng là lần cuối cùng tôi gặp ông. Ba năm sau, khi trò chuyện với chị Trâm, tôi mới hay tin ông đã mất. Tôi không thể diễn tả được cảm giác lúc ấy – một nỗi buồn len lỏi vào tim, khiến tôi vô cùng chạnh lòng. Tôi nhớ giọng nói điềm tĩnh, uyên bác và thấm đượm tình cảm của ông. Điều an ủi duy nhất của tôi là đã tạo thêm một phần ký ức mãn nguyện cuối cùng của ông với thế gian này.  

Hôm nay, một hành trình trở về

Tôi kể lại câu chuyện của ông với chị Trâm. Chị lặng người, đôi mắt ngân ngấn nước. Khi nghe tôi đề nghị mời chị đi thăm lại toàn bộ ngôi nhà, chị đã rất xúc động, đôi vai chị run run để kiềm chế cảm xúc. Tôi thương và đồng cảm với chị lắm. 

Tôi vốn là người hướng nội, hiếm khi bộc lộ cảm xúc, nhưng hôm nay, có điều gì đó mách bảo tôi rằng chị xứng đáng được vỗ về. Tôi xoa vai chị, ôm chị nhiều lần – một cách thật tự nhiên, như thể chị và ngôi nhà này là hai mảnh ghép đang được xếp lại vừa vặn sau hơn 50 năm xa cách.

Hồi ức tuổi thơ

Dọc theo hành lang cũ, chị nhìn quanh, từng ký ức ùa về:

“Hồi nhỏ, chị nghịch lắm, hay đứng trốn ngay cửa này. Đây là phòng cầu nguyện của gia đình. Kia là phòng của ba má chị. Chỗ kia là giường tầng của mẹ chị lúc nhỏ. Còn cái cầu thang này, mặt đá vẫn nhẵn nhụi và mát lạnh như ngày xưa… Ôi, tuổi thơ của chị!”

Thông qua hồi tưởng của chị, tôi như vị khách được mời, ngồi ngay ngắn và nép mình một bên chiêm ngưỡng hồi ức đẹp đẽ và hạnh phúc của chị. Tôi rơm rớm nước mắt xúc động và không ngừng thầm biết ơn cuộc đời đã trao cho tôi thêm một cuộc hạnh ngộ kỳ diệu như vậy trong cuộc đời của mình.

Lần này, khác với lần gặp ông, tôi đã có thể làm được nhiều hơn. Tôi tặng chị một tấm bưu thiếp do chính tôi thiết kế, với hình ảnh cửa tiệm Ổ 96E – cũng là ngôi nhà trong ký ức của chị.  Tôi hy vọng nó sẽ có thể tiếp tục sứ mệnh viết tiếp những hồi ức đẹp đẽ trong trái tim của chị, ở nơi cách nửa vòng trái đất xa xôi – nơi quê hương thứ hai của chị. 

Tôi dặn chừng chị số điện thoại và cách thức liên lạc với chúng tôi để mỗi lần chị về lại Việt Nam, tôi lại có cơ hội nắm tay và dẫn chị đi thăm lại từng ngóc ngách của ký ức tươi đẹp của chị. Tôi thỏ thẻ:

“Chị Trâm nhớ nhé, tiệm này tên là Ổ – nghĩa là cái tổ, để những ai đến đây đều cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Công ty của tụi em là Endless Vacation – Thanh Xuân Bất Tận, nơi tạo ra những sản phẩm sản phẩm để người và người xích gần lại và yêu thương nhau hơn. Chúng em và ngôi nhà này sẽ luôn là ký ức hạnh phúc trong tim chị. Khi nào chị về lại Việt Nam, nhớ ghé thăm nhé. Tụi em luôn chào đón chị.”

Cái ôm ấm áp – giây phút kết nối

Trước khi chị ra về, chúng tôi đã cùng nhau chụp lại những bức ảnh và trao cho nhau những cái ôm nồng ấm. Chị cười nói với chúng tôi:

“Đợi tí tôi phải đạp xe một vòng quanh xóm rồi về”

Rồi chị làm động tác leo xe đạp chạy một lèo đến căn nhà cuối hẻm rồi vòng ra. Trong khoảnh khắc ấy tôi thấy trong đôi mắt long lanh hạnh phúc của chị là một cô bé 8 tuổi mặc một bộ váy hồng đạp xe nhoay nhoáy với sự lanh lẹ và đáng yêu của mình, cô quay đầu lại chợt nhoẻn miệng cười với chúng tôi. Cô bé ấy, chị Trâm của hôm nay, và ngôi nhà này – tất cả tạo thành một bức tranh trọn vẹn, của ký ức, của hoài niệm, của những điều thiêng liêng nhất mà cuộc đời đã ưu ái cho tôi được chứng kiến. 

 

Tôi nguyện cầu rằng, nụ cười trong vắt ấy sẽ mãi hiện hữu trong trái tim chị, như một điều diệu kỳ mà cuộc đời ban tặng.

Câu chuyện được ghi lại để sự màu nhiệm của yêu thương tiếp nối

Bài viết này được viết vào buổi tối, ngày 22/02/2025, tại cửa hàng Ổ Gallery & Shop – 96E Võ Thị Sáu, quận 1, TP.HCM, dưới sự đồng ý của chị Trâm. Câu chuyện này được chia sẻ để lan tỏa năng lượng tích cực đến những người xa xứ và những người trân quý quê hương. Để tránh các trường hợp thông tin chia sẻ bị sai lệch gây ra những ảnh hưởng không đáng có so với mục đích tốt đẹp ban đầu, chúng tôi mong các bạn khi chia sẻ bài viết hãy trích nguồn bài viết từ trang web : endlessvacation.vn và người viết là Người-Việt-Nam-trầm-lặng, các bạn nhé!

A Reunion of Memories – A Journey Back Home

Throughout my 37 years of life, I have experienced many ups and downs, but never have I felt as emotional as I did today. Life has a way of bringing people together at the right time, and today, I witnessed a moment that reaffirmed my belief in fate.

I met Mrs Trâm, a petite woman with long, wavy black hair, likely in her early 50s. Despite the passage of time, her face still carried the youthful beauty of a Vietnamese girl. She currently resides in Ohio, USA, and on this trip back to Vietnam, she decided to visit her childhood home—the very house where my company now stands. Accompanying her were her son and two family friends.

What she didn’t know was that three years ago, I had the privilege of meeting her uncle, uncle 3rd, who had also lived in this house. He was about 80 years old then—quick-witted, active, and full of life. One day, a neighbor introduced him to me, and upon learning his connection to the house, I was deeply moved. Without hesitation, I invited him inside to revisit every corner of his old home.

 

Three Years Ago – A Memory with Her Uncle

I still vividly remember that day. As I guided him up the old stone-washed staircase, he paused. Removing his sandals, he let his bare feet brush against the cold stone steps, his fingers gently caressing the railing. He remained silent for a long moment before whispering:

“This staircase… It’s exactly the same as when I lived here. It feels like just yesterday.”

I stood quietly beside him, allowing him to immerse himself in the flood of memories. When he regained his composure, his face lit up with excitement as he led me around, recounting every detail:

“This was the ancestral altar room, the family gathering space, my parents’ bedroom, and here—this was mine and my sister’s room. We had a bunk bed where we slept every night.”

As I walked beside him, emotions swelled within me. I held back tears, not wanting to disrupt his moment of joy.

Before leaving, he purchased a notebook from Ổ Gallery & Shop, the store inside the house, and asked me to inscribe:

“A memento from Ổ Gallery & Shop, 96E Võ Thị Sáu, formerly 96H Hiền Vương Street, Tân Định, District 1, Ho Chi Minh City.”

I reminded him:

“Whenever you have the chance, please come back. This house is still yours. I will take good care of it and welcome you anytime.”

He smiled warmly:

“At my age, I only count each new day as a blessing. I know today, but tomorrow is uncertain. To visit this house again, to share these stories with you—this is a gift I truly cherish.”

Little did I know, that would be the last time I saw him.

Today – A Journey Back Home

As we walked through the familiar halls, she recalled her childhood with remarkable clarity:

“When I was little, I was mischievous—I used to hide behind this door.
This was my family’s prayer room.
This was my parents’ bedroom.
Over there was the bunk bed my mother slept in when she was a child.
And this staircase… The stone is still smooth and cool, just like when I was young. Oh, my childhood!”

Through her stories, I felt like a guest, sitting quietly, watching the beautiful tapestry of her past unfold before my eyes.

This time, unlike my meeting with her uncle, I had something tangible to preserve her memories. I gifted her a postcard I had designed myself—featuring an image of Ổ Gallery & Shop, the very house she grew up in.

I hoped that, even from across the ocean in the United States, this postcard would serve as a piece of home—a bridge between past and present, keeping her childhood close to her heart.

Before she left, I gave her my contact information and said:

*”Sister, please remember—this shop is called ‘Ổ,’ meaning ‘nest,’ a place where people can always return and feel warm and loved. Our company, Endless Vacation, means ‘Eternal Youth.’ We create products to bring people closer together, to remind them to cherish love.

This house and we—we are one. We will always be here, holding your happiest memories. Whenever you return to Vietnam, please come back. We will take good care of this home and welcome you anytime.”*

The Final Farewell – A Timeless Moment

As she and her loved ones prepared to leave, we took photos together and shared warm embraces. Then, suddenly, she turned and said with a mischievous smile:

“Wait a minute—I have to ride my bike around the neighborhood one more time!”

She pretended to hop on an invisible bicycle and pedaled away, circling the alley and returning with a playful grin.

At that moment, I saw something magical.

In her radiant eyes, I no longer saw a woman in her 50s. Instead, I saw an 8-year-old girl, wearing a pink dress, pedaling her bicycle joyfully through the neighborhood—just as she had decades ago.

She turned back and flashed a bright, carefree smile at us.

That little girl, that woman standing before me, and this house—they were all part of one perfect whole.

Time may have passed, but in this moment, everything felt beautifully complete.

As she left, I silently prayed that the sound of her laughter—the purest, most joyful melody—would remain in her heart forever.

A Story to Share

*This story was written on February 22, 2025, under a pale gray sky with warm, dry air. It took place at Ổ Gallery & Shop, 96E Võ Thị Sáu, Tân Định, District 1, Ho Chi Minh City, and is shared with the consent of Mrs Trâm.

I write this not only to preserve this beautiful memory but to spread positive energy to those living far from home, and to all who cherish their roots.

To ensure the integrity of this story, we kindly ask that when sharing, please credit the original source: endlessvacation.vn and the author Người-Việt-Nam-trầm-lặng.*

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *